TCTM – Giữa những tòa cao ốc vươn mình lên bầu trời, giữa những dòng người hối hả ngược xuôi, có một nghề ít ai nhắc đến nhưng lại gắn bó mật thiết với từng nhịp sống – nghề của những người thợ thang máy. Họ không xuất hiện nơi tiền sảnh sang trọng, không đứng trước ánh đèn sân khấu, cũng chẳng phải những con người được chú ý giữa phố phường nhộn nhịp. Công việc của họ diễn ra trong lặng lẽ, âm thầm như chính sự hiện diện của chiếc thang máy – thứ mà con người sử dụng mỗi ngày nhưng hiếm khi dành một giây để nghĩ về những người đã tạo ra và bảo dưỡng nó.
Bạn đã bao giờ tự hỏi, điều gì khiến một chiếc thang máy vận hành êm ái, vững vàng đưa con người lên từng tầng cao của một tòa nhà? Đó không chỉ là cáp kéo, ròng rọc hay những bảng điều khiển điện tử tinh vi, mà còn là bàn tay của những người thợ thang máy – những con người kiên nhẫn với công việc mà ít ai để ý.
Họ có thể là những người đàn ông với đôi bàn tay chai sạn vì dầu mỡ, đôi mắt lúc nào cũng chăm chú vào từng bánh răng, từng con ốc. Họ cũng có thể là những chàng trai trẻ mới vào nghề, ngỡ ngàng trước những hệ thống dây điện chằng chịt, trước những lần phải leo lên buồng máy chật chội nơi không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Nhưng dù là ai, một khi đã chọn bước vào nghề này, họ đều mang trong mình một tinh thần trách nhiệm cao độ.
Bởi vì với họ, công việc này không chỉ đơn thuần là lắp đặt hay sửa chữa, mà là đảm bảo an toàn cho hàng nghìn, hàng vạn con người mỗi ngày. Một chiếc thang máy hỏng có thể khiến ai đó trễ buổi họp quan trọng, có thể làm gián đoạn công việc của một nhân viên văn phòng, nhưng nguy hiểm hơn, một sai sót nhỏ trong hệ thống có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Đó là lý do vì sao những người thợ thang máy luôn làm việc với sự cẩn thận tuyệt đối, không cho phép mình lơ là dù chỉ một giây.
Những ca trực không giờ giấc, những lần chạy vội trong đêm
Với những người thợ thang máy, thời gian không bao giờ là cố định. Khi người khác bắt đầu một ngày làm việc vào lúc tám giờ sáng và kết thúc vào chiều tối, thì họ có thể nhận cuộc gọi sửa chữa bất cứ lúc nào. Có những lần, nửa đêm chuông điện thoại reo vang, chỉ vì một chiếc thang máy đột ngột dừng lại khi đang hoạt động. Không chần chừ, họ vội khoác lên mình bộ đồ bảo hộ, mang theo dụng cụ và lao vào màn đêm.
Những tòa nhà vắng lặng lúc hai, ba giờ sáng, chỉ có ánh đèn le lói từ buồng thang máy và tiếng lách cách của dụng cụ va chạm vào kim loại. Mồ hôi rịn trên trán, đôi bàn tay thoăn thoắt kiểm tra từng bộ phận, cố gắng tìm ra sự cố trong thời gian ngắn nhất. Họ hiểu rằng, bên ngoài kia có người đang chờ đợi, có những hành khách hoang mang khi bị kẹt lại giữa những bức tường thép lạnh lùng.
Có những hôm, khi gia đình quây quần bên bữa cơm tối, họ lại lặng lẽ rời đi vì một ca kiểm tra định kỳ. Có những ngày lễ Tết, khi người người nô nức du xuân, họ vẫn miệt mài trên những tầng cao, kiểm tra từng hệ thống để đảm bảo rằng không ai gặp sự cố trong những ngày đáng lẽ ra phải trọn vẹn niềm vui.
Công việc của những người thợ thang máy không có những phút giây được tán dương, không có những lời cảm ơn khi họ hoàn thành nhiệm vụ. Bởi lẽ, khi một chiếc thang máy vận hành trơn tru, người ta sẽ không bao giờ nhớ đến họ. Chỉ khi nào thang máy trục trặc, khi nút bấm không còn sáng lên hay cánh cửa mãi không chịu mở, lúc đó, họ mới được nhắc đến – nhưng không phải trong những lời tán dương, mà là trong sự sốt ruột, thậm chí là cáu giận.
Nhưng họ không trách móc. Họ hiểu rằng công việc của mình vốn dĩ là như thế – lặng thầm nhưng quan trọng. Họ chẳng mong ai nhớ đến tên mình, chẳng cần ai phải ca ngợi. Điều duy nhất họ mong muốn, chỉ là những chiếc thang luôn hoạt động an toàn, để mỗi hành trình lên cao đều suôn sẻ, để không ai phải lo lắng mỗi khi cánh cửa thép khép lại.
Dù vất vả, dù ít được biết đến, nhưng những người thợ thang máy vẫn luôn yêu nghề. Bởi vì mỗi lần họ sửa xong một sự cố, nhìn thấy ánh đèn bảng điều khiển sáng lên, nhìn thấy những cánh cửa mở ra nhẹ nhàng, họ biết rằng mình đã góp phần vào nhịp sống của bao con người.
Họ có thể không phải là những người hùng trong mắt xã hội, nhưng trong từng nhịp chuyển động của thang máy, trong từng chuyến đi lên xuống êm đềm, có bóng dáng của họ, có sự cống hiến thầm lặng mà bền bỉ. Và dù cho ai đó có nhận ra hay không, thì họ vẫn sẽ luôn ở đó – những người giữ nhịp thang đời, những người âm thầm nâng con người lên những tầng cao…
Tác giả: Hoàng Trúc Lam
Sinh năm: 1979
Sống và làm việc tại khu phố Mỹ Viên – Phú Mỹ Hưng – Quận 7 – TP.HCM
Thông tin mới cập nhật