Mỗi buổi sáng, khi ánh nắng đầu tiên bắt đầu rọi vào tòa nhà chung cư cao 29 tầng ở giữa thành phố Hà Nội nhộn nhịp, Minh lại có một thói quen không thể thiếu: chờ đợi thang máy.
Tòa nhà tọa lạc ngay gần những con phố sầm uất, nơi tiếng còi xe và tiếng nói chuyện của người qua lại tạo nên một bản hòa âm không ngừng nghỉ. Cuộc sống ở đây hối hả, nhưng mỗi người đều có câu chuyện riêng của họ.
Khi Minh bước ra khỏi cửa nhà, đã thấy hàng dài người đứng chờ thang máy, từ các bà mẹ dắt con nhỏ, những ông bố vội vàng cho kịp giờ làm, đến những bạn trẻ độc thân như cô. Minh là một kế toán làm việc cho một công ty tài chính lớn, và áp lực công việc thường khiến cô cảm thấy căng thẳng. Mỗi sáng, việc chờ thang máy trở thành một phần quan trọng trong quá trình khởi động ngày mới.
“Hôm nay lại phải đợi lâu rồi,” một giọng nói vang lên từ phía sau. Minh quay lại và nhận ra đó là chị Hạnh, hàng xóm sống ở tầng 25. Chị luôn có cách để làm cho những phút chờ đợi trở nên bớt tẻ nhạt hơn.
“Đúng đó chị! Mỗi sáng đều như vậy cả,” Minh cười đáp. “Chị có nghĩ thang máy cần một buổi bảo trì không?”
Chị Hạnh nhún vai. “Có lẽ! Nhưng ít nhất chờ đợi cũng giúp ta có thời gian để trò chuyện.”
Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, nhưng chỉ có một chiếc thang máy đông đúc, mọi người chen chúc bên trong. Minh và chị Hạnh nhìn nhau với ánh mắt thất vọng khi chiếc thang máy lướt qua không dừng lại. Họ lại tiếp tục chờ.
“Công ty chị dạo này thế nào?” Minh hỏi, cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện.
“Vẫn như cũ, nhưng dạo này áp lực công việc cũng nhiều hơn. Chị phải xử lý mấy dự án lớn,” chị Hạnh thở dài. “Còn em thì sao? Kế toán chắc là bận rộn lắm?”
“Vâng, có hôm phải làm thêm giờ vì các báo cáo phải hoàn thành đúng hạn,” Minh đáp. “Nhưng em thấy cũng có lúc thấy thú vị, vì mình được tham gia vào những quyết định quan trọng.”
Họ lại chờ thêm một lúc nữa, nhưng vẫn không có chiếc thang máy nào dừng lại.
“Chị có nhớ lần nào chúng ta cùng chờ thang máy và nói về những ước mơ không?” Minh cười. “Chị muốn mở một tiệm cà phê nhỏ, đúng không?”
“Đúng rồi! Nhưng giờ thì có vẻ xa vời quá. Cứ phải đợi tiết kệm đủ tiền đã,” chị Hạnh trả lời, nụ cười có chút buồn.
“Em cũng vậy, có lẽ một ngày nào đó mình sẽ làm điều gì đó khác biệt. Chỉ cần có một chút dũng cảm thôi,” Minh nói với hy vọng.
Cuối cùng, một chiếc thang máy khác xuất hiện, nhiều người tiếp bước nhau lần lượt đi vào. Minh chật vật tìm chỗ đứng, giữa những chiếc cặp sách và những chiếc túi xách đủ màu sắc. Khi thang máy dừng ở tầng 1 và mở cửa, Minh và chị Hạnh đã có một cuộc trò chuyện thú vị, giúp thời gian chờ đợi không còn nhàm chán. Họ bước vào quán cà phê bên dưới chung cư, nơi mà Minh thường dừng chân để thưởng thức một tách cà phê trước khi đến văn phòng.
Ngồi ở bàn, cô quan sát dòng người qua lại. Thành phố luôn sôi động, từ những chiếc xe ô tô bon bon qua lại đến những người bán hàng rong trên vỉa hè. Mọi người đều vội vàng, nhưng cũng có lúc họ dừng lại, nói chuyện hay cười đùa. Chẳng mấy chốc, cô lại bị cuốn vào suy nghĩ về cuộc sống hàng ngày của mình và những người sống xung quanh.
Buổi chiều, khi từ công ty trở về nhà, Minh cảm thấy thấm mệt. Một ngày làm việc lê thê với những báo cáo phức tạp khiến cô không còn sức lực để chờ đợi. Khi cô bước vào thang máy, chỉ có vài người khác. Cô thở phào nhẹ nhõm vì không phải chen chúc như buổi sáng.
Khi cửa thang máy đóng lại, Minh chợt nghe thấy tiếng thở dài. Đó là người đàn ông lạ mà cô đã thấy sáng nay. Anh ta nhìn cô, mỉm cười. “Hôm nay cũng phải chờ thang máy lâu à?”
“Đúng vậy, giống như mọi ngày,” Minh trả lời, cảm thấy có chút kết nối. “Tôi là Minh, còn anh là…?”
“Tôi là Việt. Tôi mới chuyển về đây được gần một tháng thôi, chắc mọi người chưa “quen mặt” – anh ta cười, làm không khí bỗng chốc dễ chịu hơn.
Cả hai bắt đầu trò chuyện, chia sẻ về công việc, cuộc sống và những khó khăn trong việc chờ đợi thang máy. Minh cảm thấy như thời gian trôi nhanh hơn khi có người đồng hành, dù chỉ là trong không gian chật chội của thang máy.
Khi thang máy dừng ở tầng 29, Minh giật mình vì lỡ quên luôn tầng của mình, và cảm thấy chút tiếc nuối khi cuộc trò chuyện bị cắt đứt. Nhưng trước khi ra ngoài, Việt quay lại. “Hy vọng sẽ gặp lại bạn vào sáng mai.”
Minh mỉm cười. “Tôi cũng hy vọng vậy!”
Ngày qua ngày, những buổi sáng và chiều tối trở thành những khoảnh khắc quen thuộc, nơi mà thang máy không chỉ là phương tiện di chuyển, mà còn là cầu nối giữa hai cuộc đời xa lạ. Minh không chỉ chờ đợi thang máy mà còn chờ đợi những cuộc trò chuyện, những kết nối bất ngờ trong chính những giây phút tưởng chừng như tẻ nhạt ấy.
Khi cửa thang máy mở ra một lần nữa, cô bước ra với tâm trạng khác. Và Minh nhận ra rằng, chính trong những giây phút chờ đợi ấy, cô lại có thêm những kết nối nhỏ bé, làm cho cuộc sống trở nên phong phú và đáng sống hơn.
Cuộc thi “Viết về nghề thang máy” do Tạp chí Thang máy phát động nhân dịp Ngày Thang máy Việt Nam 16/7 (Vietnam Lift Day) nhằm tôn vinh các giá trị, nét đẹp của người làm nghề thang máy. Thời gian gửi bài dự thi từ 16/07/2024 đến 16/07/2025 (Bài dự thi được trao giải hàng tháng và giải chung cuộc).
Chi tiết thể lệ cuộc thi đọc tại:
Thông tin mới cập nhật