TCTM – Vào khoảng 5 giờ 30 sáng, bầu trời như vỡ òa trong cơn mưa. Không phải mưa giông, cũng chẳng phải mưa xối xả, mà là một tấm màn mưa nhẹ nhàng, dai dẳng, đổ xuống bất ngờ và nhấn chìm thành phố trong tĩnh lặng. Sài Gòn trước kia có vẻ dễ đoán hơn. Mùa mưa thường đến muộn hơn trong năm, đều đặn, có trình tự. Giờ đây, tháng ngày hòa vào nhau và bầu trời làm điều nó muốn. Ta điều chỉnh theo. Và vẫn tiếp tục sống.
Tôi bật đèn bếp một cách chậm rãi, không phải vì cần ánh sáng, mà bởi vì điều đó khiến buổi sáng trở nên dịu dàng hơn – không quá gắt gao như khi bật đèn ào ạt. Ấm nước bắt đầu kêu lên những tiếng xì quen thuộc, và hương cà phê xay lan tỏa trong không khí tĩnh lặng. Tôi rót nước thật nhẹ tay và lặng lẽ quan sát từng giọt cà phê nhỏ xuống – như thể đang ngắm một họa sĩ chấm giọt màu đầu tiên lên toan vải.
Có điều gì đó ở nghi thức pha cà phê khiến nó trở nên vượt khỏi thói quen thường ngày. Nó giống như một ký ức. Không phải một ký ức cụ thể nào, mà là tất cả ký ức chồng lớp lên nhau. Tiếng ấm nước, làn hơi nước uốn lượn, hơi ấm từ chiếc cốc được ôm trong hai tay. Những hành động nhỏ bé ấy, không đơn thuần là thói quen. Chúng là những lời nhắc nhở.
Góc cà phê của tôi không có gì đặc biệt. Đó chỉ là một khoảng nhỏ nép bên cửa sổ, với chiếc ghế gỗ cũ phát ra tiếng kêu nhẹ mỗi khi dịch chuyển và chiếc bàn đã được làm mòn bởi thời gian. Tấm đệm ngồi đã phai màu vì nắng, và bậu cửa thì chất đầy những mảnh vụn cuộc sống tích tụ theo năm tháng: một chiếc vỏ sò từ chuyến đi biển, một chiếc đĩa sứ mẻ mà tôi không nỡ vứt đi, một quyển sách đọc dở với chiếc bút chì nằm im giữa những trang. Thế nhưng sáng nay, trong tiếng mưa gõ nhẹ và hương cà phê ôm lấy tôi như một tấm khăn choàng, góc nhỏ ấy bỗng trở nên thiêng liêng. Không phải theo nghĩa tôn giáo, mà theo cách mọi thứ trở nên thiêng liêng khi bạn được ở một mình cùng nó – và toàn tâm chú ý.
Không có gì phải vội. Không có âm thanh nào từ hàng xóm. Không có tin tức từ thế giới bên ngoài. Tôi vòng tay ôm lấy cốc, nhắm mắt lại. Tôi không nghe gì ngoài tiếng mưa – và nhịp thở đều đặn của chính mình.
Chính tại góc nhỏ này, tôi đã hiểu rõ bản thân mình – lặp đi lặp lại theo những cách khác nhau. Có khi là qua những dòng suy nghĩ, có khi lại nhờ sự vắng mặt của chúng. Tôi đã từng buồn ở đây. Đã từng sáng tạo ở đây. Đã từng ngồi trên chiếc ghế này, cố gắng tháo gỡ những vấn đề khiến mình mất ngủ, để rồi đến ly cà phê thứ hai, mọi thứ hoặc đã tự gỡ rối, hoặc chẳng còn quan trọng nữa. Tôi đã từng chờ đợi những cuộc gọi không bao giờ đến, và đã từng lặng lẽ ăn mừng những niềm vui nhỏ mà không ai khác biết đến.
Có buổi sáng, tôi viết. Có buổi sáng, tôi chỉ ngồi. Đôi khi, tôi nói chuyện một mình – chỉ để nghe âm thanh của chính giọng nói mình. Có điều gì đó ở góc này cho phép tôi thành thật – thứ sự thành thật hiếm khi ta chia sẻ với ai khác. Thứ cảm giác chỉ hiện diện khi bạn không cần vội vàng để được thấu hiểu.
Bên ngoài, con phố bắt đầu thức giấc. Một chiếc xe máy rì rầm lướt qua, chậm rãi và cẩn trọng trong cơn ướt. Cơn mưa đã dịu thành một lớp sương mỏng lơ lửng gần mặt đất, như một tấm màn còn luyến tiếc chưa chịu tan. Những nhánh bông giấy nghiêng mình theo làn gió nhẹ, và mùi đất ẩm len vào qua khe cửa sổ.
Tôi rót ly cà phê thứ hai.
Lần này chậm rãi hơn. Không phải vì cà phê ngon hơn, mà bởi vì bên trong tôi đã lắng xuống. Tâm trí không còn cuống quýt. Dòng suy nghĩ bớt sắc cạnh hơn. Những góc phòng như mềm hơn, dễ tha thứ hơn.
Tôi nghĩ về cha – người luôn uống cà phê khi đứng, áo sơ mi chỉ cài được một nửa, chân gần như đã bước ra cửa. Tôi nhớ về một người bạn – người luôn khuấy cà phê mười lần trước mỗi ngụm mà không rõ lý do. Tôi nghĩ về một người từng yêu – người chưa bao giờ uống hết một ly cà phê, lúc nào cũng bận rộn, vội vã. Cà phê, theo một cách rất nhẹ nhàng, tiết lộ con người ta.
Sự thật là, ai trong chúng ta cũng cần một “góc riêng”. Một nơi không đòi hỏi, không phán xét, không ép bạn phải trở thành bất kỳ phiên bản nào khác ngoài chính con người bạn khi vừa thức dậy. Với một số người, đó là ghế bên cửa sổ. Với người khác, đó là ban công nhỏ, chiếc ghế đẩu trong bếp, hay vạt nắng rơi trên sàn. Còn với tôi, đó là góc cửa sổ cũ kỹ này – với khung gỗ sứt sẹo và lớp kính mờ sương.
Sáng nay không có lời giải đáp nào. Không có khai sáng nào. Chỉ có hơi ấm, sự yên tĩnh, và ý thức rằng khoảnh khắc này rồi cũng sẽ qua – như tất cả những khoảnh khắc khác. Mưa sẽ tạnh. Ngày mới sẽ bắt đầu. Lịch trình của tôi sẽ lại đầy những việc phải làm. Nhưng đâu đó trong tôi, điều gì đó đã dịu lại – được làm mềm đi nhờ sự tĩnh lặng.
Trước khi đứng dậy, tôi nhấp một ngụm cuối. Cảm nhận hơi ấm lan dần qua ngực, và vị đắng của cà phê giờ đây dường như cũng ngọt hơn một chút. Một điều rất nhỏ. Nhưng sáng nay, với tôi, nó là tất cả.
Ly cà phê đầu tiên đã cạn. Và ngày mới – với tất cả những gì nó mang theo – có thể bắt đầu.
Amy Catherine
Thông tin mới cập nhật